Bài 14: Tiếng rao kem mát lịm của hoài niệm
![]() |
(TTTĐ) Trưa Hà Nội nắng như đổ lửa, tôi chợt sững sờ vì một tấm lưng mỏng, đội chiếc nón lá, gò đạp trên chiếc xe cà tàng chở một thùng xốp có viết chữ "Kem" nguệch ngoạc bằng mực đỏ. Tay chị cầm chiếc kèn gắn vào đầu chai nhựa bóp kêu "bíp... be…".
>>Gìn giữ và phát huy nét thanh lịch người Hà Nội:
Bài 1: Nét đẹp Tràng An
Bài 2: Đâu dễ phôi phai…
Bài 3: Nét đẹp vẫn còn trong nết ăn, nếp ở
Bài 4: Khi thành phố và nhân dân đồng lòng
Bài 5: Văn hóa Thủ đô vẫn tỏa sáng lấp lánh
Bài 6: Vẫn “vừa lòng nhau”
Bài 7: Tự nhiên quá đáng, duyên dáng đâu còn
Bài 8: Cuộc sống dưới những tán hoa…
Bài 9: Khi sành điệu lấn át sự hồn nhiên
Bài 10: Tự hào khi được sống ở Hà Nội
Bài 11: Tinh tế dù chỉ là quà vặt
Bài 12: Thiếu nữ Hà Nội - đẹp cả "gỗ" và "nước sơn"
Bài 13: Trà đá - nét độc đáo, riêng biệt
Cứ ngỡ, từ ngày bước sang thế kỉ 21, hình ảnh xe kem với thùng xốp, với còi “bíp... be…” đã vắng bóng rồi tuyệt diệt trên phố phường Hà Nội. Thậm chí, ngay cả ở ngoại thành như quê tôi cũng chẳng còn tồn tại nữa. Ấy vậy mà, cái hình ảnh và âm thanh giản dị ấy có sức hút kì lạ, đến mức in hằn trong kí ức, đến mức chỉ cần một cái gì đó thoáng qua cũng khiến ta như được trôi ngược trở về những buổi trưa hè nắng ngột ngạt ngày nào. Giữa bầu không khí tĩnh lặng và ngùn ngụt hơi nóng ấy, một tiếng rao "Ai kem đê" hay một chuỗi kèn "Bíp be... bíp… Bíp be... bíp…" dội đến như một hiệu lệnh, khiến hàng chục đôi tai của trẻ con dỏng hết cả lên, tâm trí hỗn loạn và trái tim thì như có chân, rầm rập guồng theo cái âm thanh kì diệu ấy. Bầu không khí trong nhà trở nên nóng sùng sục, đám trẻ bắt đầu ngọ nguậy, lo lắng, thót dạ khi tiếng "bíp be... bíp" đã xa dần mà như có lực xoáy, vẫn vòng trở lại, cuốn, hút những cái mồm nắc nỏm. Thật lạ, trẻ con có đôi tai thính hơn chăng, khi tiếng rao, tiếng kèn từ xa hàng mấy chục mét đã nghe thấy rất rõ, đã hồi hộp rất mạnh thì người lớn, ngay cả khi tiếng rao, tiếng kèn đi qua cửa nhà mình vẫn thấy bình thản đến mức khó hiểu.
Tiếng rao kem mút luôn vang vọng những trưa hè trong ký ức trẻ thơHà Nội (ảnh mang tính minh họa)
Thời khốn khó, bố mẹ chẳng có tiền cho ăn quà nên trẻ con muốn ăn chỉ có cách bảo nhau chịu khó nhặt nhạnh. Một mảnh nilon, một mảnh nhựa rơi ngang đường cũng thu thu, vén vén mang về. Rồi thì dép đứt, dây điện hỏng, gọt bỏ vỏ nhựa lấy lõi bên trong, rồi những thanh sắt gỉ, những chiếc liềm, chiếc cuốc không còn sử dụng nổi, lâu lâu được món lại hồi hộp chờ ông hàng kem như chờ Tết đến. Oái oăm thay, khi ông đi qua thì người lớn có ở nhà, chẳng tiện cuộc đổi chác. Hoặc có hôm mưa gió, ông "nghỉ làm" khiến bao nhiêu cái tai dỏng lên dài hàng gang, những cái cổ duỗi ra thòm thèm và miệng thì cứ chép chép như người ốm lâu ngày thèm ăn giả bữa.
Giờ, kem Tràng Tiền đã gần chục nghìn một que. Người ăn kem tràn cả ra hè phố khiến ai lần đầu đến Hà Nội, chẳng cần nhìn biển tên phố, chỉ thấy những người đứng ăn kem là biết ngay phố Tràng Tiền. Quanh các hồ lớn mùa này hàng kem cũng rất đắt khách. Vừa đi dạo hóng gió vừa ăn kem cũng là một hình ảnh quen thuộc của Hà Nội. Những que kem, hộp kem bán trong siêu thị nhập ngoại thì đắt hơn gấp nhiều lần. Kem cá, kem dừa, kem sô cô la, kem gấu, kem ốc quế… đủ vị đủ mùi chiều theo mọi sở thích của người ăn. Rồi còn kem ở các quán cà phê với những cái tên mĩ miều "Nụ hôn kiểu Pháp", "Tom và Jerry", “Báo hồng”... với đủ màu, đủ mùi vị khác nhau khiến cái lưỡi được chu du qua nhiều đất nước, đôi mắt được mở rộng và đẳng cấp, sành điệu của người ăn cũng nâng lên gấp bội.
Vậy mà, không hiểu chị hàng kem tôi gặp ở phố Hà Nội chiều nay xuất hiện từ đâu, đi lạc từ một vùng ngoại thành nào đến? Hay chị đi lạc từ kí ức tôi ra cũng chẳng biết chừng. Bởi lẽ bây giờ ở Hà Nội mua một que kem rất đơn giản. Sâu trong những ngõ nhỏ cũng san sát những cửa hàng tạp hóa với những “thùng kem” chạy điện ro ro cả ngày, kem được bảo quản đúng cách chứ không phải long rong ngoài đường trong những thùng xốp và những tấm vải màn cũ kĩ, nguyên thủy như mấy chục năm trước. Không biết chị hàng bán được bao nhiêu que mỗi ngày, có đủ lãi để bõ công đạp xe chan bao nhiêu mồ hôi ra giữa phố phường đông đúc, giữa cái nắng hè chang chang khiến mọi thứ đều muốn bốc thành hơi nước?
Giữa tiếng còi xe ồn ã, cái tiếng “bíp… be” da diết ấy như gọi về tuổi thơ, như kéo người ta đến một vùng mát lịm của hoài niệm. Hà Nội hay là ở chỗ đó, dù cuộc sống có phát triển đến đâu, dù phố phường có văn minh hiện đại đến cỡ nào, dưới những tòa nhà chọc trời và cả những trung tâm thương mại tầm cỡ thì vẫn có những hình ảnh giản dị như vậy. Nó khiến Hà Nội vừa trở nên đa sắc, vừa hiện đại nhưng cũng vẫn giữ gìn được những nét xưa cũ đằm sâu trong kí ức...
(còn nữa)
Ngọc Hân
Tin liên quan
Cùng chuyên mục
Đọc thêm

Hội Nhà báo TP Hà Nội giành giải C gian trưng bày ấn tượng

Văn hóa - báo chí hợp lực vì "sức mạnh mềm" quốc gia

Người làm báo giữ vững mạch nguồn “mắt sáng, lòng trong, bút sắc”

Một thế kỷ Báo chí Cách mạng Việt Nam đồng hành cùng dân tộc

Báo chí phải là ngọn cờ dẫn dắt, truyền cảm hứng sáng tạo

Báo chí đồng hành doanh nghiệp xây dựng sức mạnh mềm quốc gia

Khởi công Dự án tu bổ, tôn tạo chùa Phúc Lâm cổ

Không ngừng đổi mới trong kỷ nguyên báo chí số

Bản hùng ca nghệ thuật về Báo chí cách mạng Việt Nam
