Những câu chuyện rùng rợn về nhân quả, nghiệp báo – Kỳ 2: Lối thoát mập mờ
![]() |
(TTTĐ) - Cha chết, Tuấn theo nghiệp mẹ trở thành anh đồ tể sắc tay, nhưng đúng đêm làm đám cưới thì Tuấn bị điện giật chết. Bà Th. ngã ngửa người, khóc ngất lên ngất xuống…
>> Những câu chuyện rùng rợn về nhân quả, nghiệp báo: Nỗi oan nghiệt của gia đình hành nghề sát sinh
Một hôm, bà Th. bảo Tuấn:“Con học xong lớp 12 thì ở nhà giúp mẹ. Học hành tốn kém. Ra trường, lương ba cọc ba đồng, sống sao nổi”.Tuấn nghe lời mẹ. Vài tháng sau, Tuấn đã trở thành anh đồ tể sắc tay. Tiền kiếm như nước. Gái trong vùng mê Tuấn như điếu đổ.
Nhiều gia đình muốn gả con cho Tuấn vì Tuấn vừa khỏe mạnh, chịu thương chịu khó lại kiếm được tiền. Cuối cùng, Tuấn quyết định lấy cô K., hoa khôi của thị trấn.
Cưới con trai đầu, bà Th. làm cỗ tưng bừng suốt 3 ngày 3 đêm. Khách mời dự đông nườm nượp. Gà, vịt giết không biết bao nhiêu mà kể. Bà Th. khan hết cả tiếng nhưng mặt vẫn ngời ngời như hoa. Song niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Trước hôm đón dâu một ngày, đêm muộn, khi khách về hết, chú rể lụi hụi mắc lại đèn chùm trong phòng ngủ. Chẳng hiểu hí hoáy thế nào bị điện giật chết. Ngày cưới trở thành ngày tang. Bà Th. ngã ngửa người, khóc ngất lên ngất xuống.
Gắng gượng lo xong đám tang cho con, bà Th. lăn đùng ra ốm. Suốt ngày nằm bệt trên giường. Mỗi bữa chỉ húp được vài thìa cháo loãng. Đúng ba tháng 10 ngày, bà mới nhóc nhách ngồi dậy, lần thành giường tập đi.
Bà bắt đầu tin vào luật nhân quả, vào ác nghiệp sát sinh mà mình gieo rắc suốt mười mấy năm. Bà thỉnh mời các nhà sư đến nhà, lập đàn tế lễ giải nghiệp suốt 3 ngày 3 đêm. Rồi mua cả tạ lươn, ốc, cá phóng sinh…
Bà bảo thằng Công, con trai út của bà:“Mẹ cả đời vất vả hành nghề sát sinh cũng chỉ vì muốn tạo dựng tương lai tốt đẹp cho con. Con gắng học cho tốt, sau này, có công ăn việc làm đàng hoàng, tử tế, đỡ khổ con ạ”.
Công đang học lớp 12 trường huyện. Nó học rất giỏi, mơ ước thi vào trường Đại học an ninh. Một buổi chiều, đi đá bóng cùng đám bạn về, nó thấy đau đầu gối chân trái. Cứ nghĩ là do chạy nhiều nên nó cứ cắn răng chịu đau. Mấy tuần sau, đầu gối sưng to, nhức nhối suốt đêm không ngủ, bà Th. đưa nó đến Bệnh viện tỉnh Lâm Đồng khám.
![]() |
Xét nghiệm khối u to như quả trứng gà, bác sĩ kết luận Công – con trai út của bà Th. bị ung thư xương |
Xét nghiệm khối u to như quả trứng gà, bác sĩ kết luận nó bị ung thư xương. Nó khóc ầm lên. Bà Th. thì chết lặng. Nghe bác sĩ tư vấn, bà đưa thằng Công xuống bệnh viện Chợ Rẫy điều trị. 5 tháng sau, khối u càng to, bà chuyển nó về bệnh viện đa khoa Sài Gòn, điều trị thêm 5 tháng nữa.
Bác sĩ khuyên nên cắt chân nhưng thằng Công giãy nảy. Nó mới 18 tuổi đầu. Cắt chân đến tận đùi thì đâu còn ước mơ trở thành chiến sĩ an ninh. Bà Th. vuốt nước mắt đưa con về nhà, chữa trị bằng đông y.
Cứ nghe đồn ở đâu có thuốc hay, thầy giỏi là bà lần mò tìm đến. Của nả trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Cho đến lúc sạch sành sanh cũng là lúc khối u ở chân Công to như cái cối đá lỗ. Da căng mọng, tím tái, gân xanh nổi chằng chịt.
Một ngày, khối u vỡ ra. Máu mủ chảy lênh láng khắp giường. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Ruồi nhặng từ đâu bay đến ào ào. Bà Th. phải giăng mùng kín mít suốt ngày. Chốc chốc, bà cầm cái quạt, đập đánh “độp” vào thành màn, xác ruồi rơi rào rào. Thế mà một lúc sau, cả cái màn lại đen kịt ruồi bâu.
![]() |
Công người gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, khối u ở chân trông càng to, càng khủng khiếp, vết loét ngày càng ngoác rộng, trông như miệng con chó thui |
Mùi hôi thối bốc sang cả những nhà xung quanh. Hàng xóm phải đóng cửa nhà kín mít. Công người gầy guộc, chỉ còn da bọc xương. Khối u ở chân trông càng to, càng khủng khiếp. Vết loét ngày càng ngoác rộng, trông như miệng con chó thui. Công kêu la rền rĩ suốt ngày đêm vì đau đớn.
Nghe người trong thôn mách dùng nhựa con cóc nhỏ lên vết loét, khối u sẽ khỏi, bà Th. đi bắt liền 5 con, dùng dao chặt đứt đôi thân rồi quẹt lên thành miệng vết loét. Tiếc rẻ, bà dùng vải xô, bó chặt thân 5 con cóc lên trên. Thằng Công hét toáng lên như con lợn bị chọc tiết.“Xót quá mẹ ơi! Con không chịu được nữa đâu. Mẹ giết con đi. Con đau đớn lắm”.
Một buổi chiều. Một nhà sư già bộ hành ghé vào nhà bà xin hớp nước. Biết hoàn cảnh éo le của bà, nhà sư bảo:“Cháu nó bị thế này là do gánh nghiệp sát sinh của chị. Mệnh cháu hết rồi. Không cứu được đâu. Chi bằng chị đưa cháu đến Quán Thế Âm tịnh thất ở xã Hiệp Đức, huyện An Đức, tỉnh Lâm Đồng. Ở đó có Ban hộ niệm Phật A Di Đà. Chị nhờ sư trụ trì và các Phật tử trong Ban hộ niệmtụng kinh niệm Phật, trợ niệm, trợ duyên, giải nghiệp cho cháu bớt đau đớn, ra đi thanh thản, vãng sanh về cõi Tây phương cực lạc”.
Mời quý vị độc giả đón đọcKỳ 3: Cửa Phật từ bi và sự vi diệu của Phật pháp nhiệm màu
Hoàng Anh Sướng
(Nguồn ảnh: Nhân vật cung cấp)
Tin liên quan
Cùng chuyên mục
Đọc thêm

Làng chài miền Tây giữa đại ngàn Tây Nguyên

Bài 5: Điểm tựa tâm linh trên đảo tiền tiêu

Bài 4: Sức sống xanh giữa mặn mòi biển cả

Bài 3: “ Mắt biển ” không bao giờ tắt

Bài 2: Lớp học đặc biệt giữa trùng khơi sóng gió

Những “cột mốc sống” ở Trường Sa

Những người lính quân hàm xanh vững vàng nơi biên cương

Hương Tết "làng" chổi đót

Bài 4: Gửi niềm tin, yêu thương ở lại
