Thắc thỏm xuân
Tình yêu mùa Giáng sinh Mong ước đầu năm Thêm sức mới Gập ghềnh đường yêu... Ngàn năm trước, ngàn năm sau, tình yêu luôn bất diệt! |
Họ cùng nhau nhắc lại các hình ảnh thân quen đã kết nối họ một thời: cái ao có hoa súng với đàn cá quẫy khi cả hai cùng vui thả mồi; có giàn mướp đung đưa trĩu quả bên hàng cau vút cao với chùm quả căng tròn - chuẩn bị cho ngày dạm hỏi...
Song, câu trả lời của “em”, “anh” đợi bao ngày, cho đến sát xuân này, bên đồng cúc sông Hồng rực đỏ, tím, vàng - nơi ghi dấu những đêm hò hẹn, “em” vẫn chưa bật mí, khiến “anh” ngày đêm thắc thỏm. Trong lặng im, “anh” tự an ủi mình hãy hiểu theo cách tổng kết của dân gian: Im lặng là sự đồng tình…
Trân trọng giới thiệu bài thơ THẮC THỎM XUÂN của Nguyễn Hồng Vinh:
THẮC THỎM XUÂN
Em đợi xuân “chạm bước ngõ quê” (*)
Sao không chờ tiếng chân anh bước
Làm rung rinh “những nụ mai xinh”
Rộn rã tiếng chim bình minh lay thức
Em nhắc hương cau thoang thoảng quê nhà
Có nhớ tình ta bén duyên từ ngày ấy
Đã có lúc chúng mình bàn dạm ngõ
Mâm quả trầu cau, trùm vuông vải đỏ au
Em dẫn anh ngắm “hoa súng nở bên ao”
Giàn mướp hương đung đưa trĩu quả
Đàn cá rô phi tung tăng quẫy đạp
Tranh bỏng ngô từ tay em nõn nà!
Chúng mình bao lần bên đồng cúc sông Hồng
Màu vàng, đỏ chìm trong hoàng hôn tím
Lời hò hẹn còn vang âm tiếng sóng
Đêm về chộn rộn con tim…
Nay hồi hộp chờ câu lúc nắm tay:
Ngày vui chúng mình sẽ diễn ra ngoài Tết?
Em im lặng, nhìn xa xăm, chớp mắt
Mặc heo may cùng sương lạnh thấm vai…
Có phải chăng, im lặng tự trả lời:
Xuân tới, là nhân chứng ngày vui?!
Đầu năm 2024
(*): Những chữ in nghiêng là câu thơ trong bài thơ “Chờ Xuân” của nhà thơ T.L.