Vụ hàng nghìn ngôi mộ từ Hà Nội đem “vùi trộm” ở Thái Bình: Tiếng nói của nhà ngoại cảm (Kỳ 4)
![]() |
(TTTĐ) - Trong vụ việc hơn 300 tiểu sành bị phát hiện chôn cất trái phép ở Thái Bình, sự xuất hiện của nhà ngoại cảm này gây ra nhiều đồn đoán, thị phi. ÔngTuấn đóng vai trò gì trong chuyện này? Phải chăng, ông là người đầu trò cho mọi việc?
>> Sự thật buốt lòng sau vụ hàng nghìn ngôi mộ từ Hà Nội đem “vùi trộm” ở Thái Bình (Kỳ 1)
>> Vụ hàng nghìn ngôi mộ từ Hà Nội đem “vùi trộm” ở Thái Bình: Tiết lộ của người đào mộ (Kỳ 2)
>> Vụ hàng nghìn ngôi mộ từ Hà Nội đem “vùi trộm” ở Thái Bình: Thu hoạch hài cốt như dỡ khoai lang (Kỳ 3)
![]() |
Ông Lê Trung Tuấn trong một lần đi tìm mộ
Nếu quan tâm đến giới ngoại cảm trong thời gian vài năm gần đây, sẽ nghe rất nhiều đến cái tên Lê Trung Tuấn, một doanh nhân, một trong những nhà ngoại cảm được Viện nghiên cứu ứng dụng tiềm năng con người chứng nhận có khả năng đặc biệt tại Việt Nam. Để giải đáp những thắc mắc việc hơn 300 tiểu sành bị phát hiện chôn cất trái phép ở Thái Bình, phóng viên đã có cuộc trao đổi với ông Lê Trung Tuấn.
Chuyện lạ lùng về người đàn ông đi tìm mộ bố
- PV: Thưa ông Tuấn, được biết, chủ đầu tư xây dựng chung cư tại 423 Minh Khai đã thuê ông di dời hài cốt tại khu đất này. Ông có thể cho biết cụ thể hơn hay không?
- Ông Lê Trung Tuấn: Tôi chơi với anh chủ tịch hội đồng quản trị của công ty và được anh ta nhờ trong một lần đến thăm nhà máy lúc chuẩn bị khởi công.
Anh ta là người rất có tâm, anh ấy bảo:“Tuấn xem giúp anh, ngày xưa khu nghĩa trang Hợp Thiện ở cách khu này vài trăm mét, anh nghĩ có các cụ ở đây. Tuy thành phố trước đây đã di dời gần hết rồi, nhưng giờ không biết có còn không? Nếu không mang các cụ lên thì tội chết, nhỡ đào móng nhà mà vào các cụ thì khổ”. Tôi thấy ít người được như anh này, rất cẩn thận. Từ đó tôi nhận lời mời giúp tìm kiếm.
Đây là một khu đất có phong thuỷ rất đẹp, thế đất hình chữ nhật, sau khi nhận lời, tôi đi một vòng quanh nhà máy, tôi thắp hương xin các cụ ở đâu dẫn đường cho tôi tìm các cụ.
Tôi vừa thắp hương xong thì đã thấy thấp thoáng những tiếng nói, tiếng cười và hình ảnh các cụ đang nằm dưới nền đường bê tông. Thực sự, nhìn các cụ nằm dưới đường, tôi vô cùng chua xót, bao nhiêu năm xe cộ đi lại chèn lên người các cụ mà không ai biết.
- Ông đã tiến hành công việc tìm kiếm hài cốt ở đó thế nào, thưa ông?
- Tôi đánh dấu các điểm và tính toán thuê máy móc, nhân công, tìm những người chuyên bốc mộ từ các địa phương lên giúp. Tôi có nói với anh chủ tịch về một số điểm tôi đánh dấu là có hài cốt và tính phương án thi công, tôi bảo dùng máy xúc đào xuống 2m rồi đào tiếp bằng tay.
Sau đó, gặp hài cốt thì sẽ làm như khai quật khảo cổ, gạt từng lớp đất mỏng rồi mang các cụ lên rửa bằng rượu cho sạch, tắm nước vang sau đó bọc vải và xếp vào tiểu. Về phía chủ đầu tư, họ cũng rất hết lòng.
![]() |
Nhà ngoại cảm Lê Trung Tuấn kể về quá trình tìm kiếm hài cốt ở công trường xây dựng |
- Khu vực công trường mà ông và cộng sự khai quật hài cốt từng là một nhà máy lớn. Hẳn, nhóm của ông cũng đã gặp nhiều khó khăn?
- Rõ ràng là như vậy! Lúc bắt đầu, chúng tôi đào trên nền đường bê tông rất dày và cứng. Nhiều người ngăn cản, chê bai, lại bảo xưa mang đi hết rồi giờ không còn đâu. Tôi mặc kệ vì tôi biết các cụ vẫn đang nằm dưới. Đào qua 2 lớp bê tông thì gặp các cụ, nhìn vô cùng chua xót, cả một hố tập thể. Khi mang các cụ lên, cụ nào cũng hoan hỷ, vui vẻ. Tổng cộng mang lên được 370 hài cốt trên 3 hố.
- Có một trường hợp cụ thể nào mà ông thấy kỳ lạ, đặc biệt hay không?
- Có một anh trung niên đến gặp tôi, anh ta bất lực và vô vọng khi chỉ biết rằng mộ bố mình chôn ở khu vực đó chứ không nhớ được chỗ nào. Khi vừa gặp anh ta, tôi đã nhìn thấy cái cọc tre, cái tiểu vỡ nắp. Những tiếng vọng từ một miền xa thẳm tới, tôi đi 40m, rẽ phải 15m thì nhìn thấy... cái tiểu vỡ dưới lòng đất. Máy cuốc, đào tay theo chỉ dẫn, rất vất vả để phá đường đào sâu tới 2m.
Tôi bảo gia đình đi xét nghiệm ADN, nhưng anh trung niên, cũng là con trai trưởng, bảo đêm qua ông về ông nói, hôm nay tìm thấy dễ nhận ra ông lắm, ông bị tật nguyền từ nhỏ nên lúc nào cũng phải mặc quần rộng như cái váy.
Câu chuyện về người đàn ông tật nguyền ở chân nổi tiếng khắp làng, người già trẻ con đều biết ông mặc quần rất rộng. Mọi người sẽ không bao giờ tin tưởng như vậy nếu chiếc tiểu mở ra xương ống chân không cong vì bị tật nguyền. Vậy là gia đình họ đã được trùng phùng một cách lạ lùng.
“Các cụ không vui, hôm đưa các cụ về trời mưa khủng khiếp”
- Quay lại với sự việc chính quyền huyện Thái Thụy phát hiện hơn 300 tiểu sành chứa hài cốt bị chôn trái phép. Ông lý giải tại sao số hài cốt ấy lại không được an táng ở Hà Nội mà chuyển xuống Thái Bình?
- Sau khi tìm được số hài cốt nói trên, tôi báo với nhà máy để làm thủ tục ra phường lên ban lễ tang di chuyển các cụ về nghĩa trang. Nhưng các loại thủ tục giấy tờ đợi hàng tuần cũng chưa xong, nhìn các cụ nằm nắng mưa rất xót ruột.
Tôi bảo với những người thợ bốc mộ, các anh hãy giúp tôi về tìm mua đất nghĩa trang chỗ quê nhà các anh để xây rồi chuyển các cụ đi, chứ để thế này hàng tuần nữa mới được chuyển đi.
Mọi người đi về các địa phương hỏi giúp thì các nghĩa trang nào cũng có bán, tôi khấn xin các cụ xem các cụ ở đâu nhiều nhất thì tôi sẽ mua đất ở đó để đưa các cụ về quê hương chứ. Vừa khấn xong, tôi nghe những tiếng vang lên “Thái Bình, Thái Bình”.... Tôi liền hỏi những người thợ bốc mộ xem có ai quê Thái Bình không?
![]() |
Hình ảnh quy tập hài cốt tại công trường |
Ông Hoá (tức ông Lê Văn Hóa - PV) quê Thái Bình liền xin đưa hài cốt về nghĩa trang quê ông ấy để tiện bề thăm nom hương khói sau này. Tôi liền ứng trước cho ông Hoá 30 triệu đồng bảo về mua cho tôi 30 m2 đất trong nghĩa trang ở Thái Thụy (Thái Bình), xây xong tôi trả 3 triệu/m2 cả xây.
Ông ta về mua và hai hôm sau báo rằng đã mua được rồi, thuộc đất nghĩa trang, cứ mang các cụ về, tôi còn hỏi xây xong chưa? Ông ta bảo là xếp tạm các cụ xuống để đợi xây từng mộ rồi đưa các cụ vào như nhà chung cư, được cụ nào đưa lên cụ đó.
Tin lời ông Hóa, chúng tôi lập sơ đồ bốc, khu vực bốc được đánh dấu, tiểu cũng được đánh dấu từng khu vực tìm thấy trên sơ đồ nhằm sau này có gia đình nào đến tìm kiếm cũng dễ dàng hơn.
Sau đó tôi đi dự hội nghị quốc tế ở Malaca thì thấy rất nóng ruột nên gọi về nhà thì được biết xảy ra việc như vậy. Tôi rất buồn và căm giận con người táng tận lương tâm như ông ta. Tôi đã chấp nhận mua đất với giá cắt cổ, sau đó lại chuyển gần 200km để mang các cụ về, mong cho các cụ được gần quê hương bản quán, nhưng ông ta đã làm ẩu làm bừa trên xương cốt của người đã khuất.
- Hiện tại, số hài cốt mà chính quyền Thái Thụy không đồng ý cho chôn cất tại các nghĩa trang ở đó đã được chuyển đi đâu, thưa ông?
- Sau khi tôi đi công tác về, tôi xuống Thái Thụy để làm việc với chính quyền. Lúc đó, chính quyền huyện cho tôi hai lựa chọn, một là nếu đưa về thì bố trí sớm, còn muốn để lại thì tổ chức họp dân. Tôi thấy để gần 10 ngày rồi giờ lại họp dân nữa thì tội các cụ, thôi đưa các cụ về an táng trên Hà Nội, tôi xin lỗi các cụ vì đã không đưa các cụ được về quê.
Đưa được 100 cụ về trước thì các cụ còn lại rất muốn ở lại, nhất định không về, tôi thắp hương mà nghe lạnh người, tiếng gào khóc thảm thiết số trời... số trời... Tôi rất sợ hãi vì biết trước những điều sắp xảy ra.
Tôi gọi điện nhiều lần cho cả chủ tịch xã, phó chủ tịch huyện mong muốn xin để các cụ ở lại, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng vì nó là tâm linh, mong muốn duyên phận của các cụ được về quê. Họ lạnh lùng chối bỏ.
![]() |
Ông Lê Văn Hóa người nhận đem các hài cốt về Thái Bình |
Chúng tôi đành lòng mang hết các cụ về mà trong lòng không yên. Các cụ không vui, hôm đưa các cụ về trời mưa khủng khiếp. Hiện giờ tất cả hài cốt đã hoàn tất thủ tục chuyển đi nghĩa trang thành phố Hà Nội, an táng các cụ chu đáo đúng theo quy định.
- Với tư cách là một nhà ngoại cảm, chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn bộ hài cốt của những người chết đói năm 1945 bị vùi lấp dưới đất cát, bê tông, ông có ý kiến như thế nào?
- Trận đói 1945 là trận đói lịch sử, nhiều người đã phải chết trong đói khát khổ sở, những linh hồn ngày đó còn nhiều người chưa siêu thoát bởi rất nhiều lý do, hoàn cảnh khi mất quá kinh hoàng. Chính vì vậy họ luôn khao khát và mong muốn được về quê hương bản quán, họ cần những điều này để an ủi linh hồn của họ trong cuộc hồi sinh của linh hồn.
Với cá nhân tôi, người đã nghe thấy nhiều tiếng nói ai oán của những nạn nhân của trận đói năm Ất Dậu, tôi cho rằng nên có một khu tưởng niệm tại Thái Bình cho những người chết đói năm 1945.
- Xin cảm ơn chia sẻ của ông.
(Còn nữa)
Theo Hoài Sơn ghi
Tin liên quan
Cùng chuyên mục
Đọc thêm

Làng chài miền Tây giữa đại ngàn Tây Nguyên

Bài 5: Điểm tựa tâm linh trên đảo tiền tiêu

Bài 4: Sức sống xanh giữa mặn mòi biển cả

Bài 3: “ Mắt biển ” không bao giờ tắt

Bài 2: Lớp học đặc biệt giữa trùng khơi sóng gió

Những “cột mốc sống” ở Trường Sa

Những người lính quân hàm xanh vững vàng nơi biên cương

Hương Tết "làng" chổi đót

Bài 4: Gửi niềm tin, yêu thương ở lại
